Huấn Nữ Chơn Ngôn

HUẤN NỮ CHƠN NGÔN
THÁNH TỊNH AN TIÊN (Vĩnh Long)
(Tý thời Mùng 1 rạng Mùng 2 tháng 2 Đinh Mùi (11-3-1967)
     

Thiện-Tài Đồng-Tử, Tiểu Thánh chào chư Thiên mạng, chào chư liệt vị tam ban, Tiểu Thánh vâng lịnh báo đàn, chư liệt vị thành tâm nghinh tiếp Đức QUAN ÂM BỒ TÁT, Tiểu Thánh chào chung, xin xuất ngoại ứng hầu, thăng.

  
Tiếp điển:
Thi:
TAM Kỳ rộng mở cõi Nam Thiên,
TRẤN định năm châu giữ mối giềng;
OAI đức từng phen ra cứu thế,
NGHIÊM minh lắm lúc nhọc Thần Tiên.
QUAN lâm tế chúng nên trò Thánh,
ÂM điệu hòa nhơn đạo nữ hiền;
BỒ TÁT đã tu vô lượng kiếp,
Giáng trần mở Đạo chọn cơ duyên.

Bần Nữ chào chư hiền sĩ, hiền muội tam ban.
Vâng lịnh Đức VÔ-CỰC TỪ-TÔN DIÊU-TRÌ KIM-MẪU, nhơn danh TAM TRẤN OAI NGHIÊM, Bần Nữ giáng trần hôm nay để chứng lòng thành toàn thể các nguyên căn đã về đây dự lễ Thánh-Đức Chuyển-Luân Linh-Căn Thống-Hội, cùng luận đàm đôi điều đạo lý để chư hiền muội làm tài liệu học tập, hầu vững bước trên đường tu công bồi đức. Bần Nữ miễn lễ, toàn thể đàn trung an tọa.

Thi:
An tọa mà nghe tỏ ít lời,
Hễ người tu niệm chớ buông lơi;
Dầu trong loạn lạc thời chinh chiến,
Đoàn kết chung nhau phổ Đạo Trời.

Hỡi chư hiền muội! Kìa hãy nhìn xem trong vũ trụ: Trời thì có âm dương, người có nam có nữ, loại thượng cầm có trống có mái, loài hạ thú có đực có cái. Xét theo lý đạo không giới nào là trọng, giới nào là khinh. Mỗi mỗi đều có sứ mạng phối ngẫu hóa sinh trưởng dưỡng và bảo tồn cơ vận hành cùng lòng háo sanh của Tạo Vật. Nhưng than ôi! Chỉ tiếc vì tự ngàn xưa, giới nữ lưu đã bị gán những tiếng như: nhi nữ thường tình, tay yếu chơn mềm, quần vận yếm mang, phụ nhơn nan hóa, nhược chất liễu bồ, khê hắc chi tâm, lá lâm chi khẩu. Rồi từ đó đã gieo vào tâm tư người phụ nữ có mặc cảm là người thiếu đức kém tài, non lòng yếu dạ. Từ chỗ mặc cảm thể hiện đến tinh thần yếu đuối. Vì ảnh hưởng của mặc cảm trên rồi khiến người phụ nữ trở nên có những đức tánh thường tình. Tuy nhiên, những đại nguyên căn đã đủ can trường quật khởi để đính chánh những tiếng thị phi do đời đã gán, như nào là những bực Thánh-Nữ, các hàng Tiên-Nương, những liệt nữ trong lịch sử đã lưu lại muôn đời, chớ nào phải như người đời đã tưởng tượng và mỉa mai.
Thử hỏi trong luật hóa sanh, hai cực âm dương, nếu thiếu một thì không thành. Tự ngàn xưa, những bực Thánh Triết hiền nhân đã tự lập, đủ sáng suốt can trường kiên nhẫn để tạo những trang lịch sử bác ái, từ bi và oanh liệt muôn đời. Chư hiền muội ngày nay được diễm phúc gặp Tam-Kỳ Phổ-Độ, những hồi chung Bạch Ngọc, trống Lôi Âm đã đánh thức linh căn hãy mau mau trổi bước để làm tròn cương vị của một tín đồ Đại-Đạo và một sứ mạng thế Thiên hành hóa. Người phụ nữ nếu làm được những điều do Đạo đã hoạch định, do Thiêng Liêng chỉ bảo, cũng sẽ đắc quả vị như ai. Nếu không tu, dầu nữ dầu nam cũng đọa lạc trong bánh xe luân vô tận.
Đã mang tấm thân của người phụ nữ, là đã mang một sứ mạng trọng đại trong cơ hóa sanh trưởng dưỡng và bảo tồn. Nếu hiểu được lý đó sẽ làm tròn sứ mạng cao cả trưởng dưỡng và bảo tồn. Trái lại, nếu vì ảnh hưởng của mặc cảm, lại phó mặc cho thời gian đưa đẩy Xuân Hạ Thu Đông, rồi sẽ trở nên nhi nữ thường tình, lẩn quẩn trong bánh xe luân không ngày trở lại.

Thi:
Trước mắt nhìn xem cảnh bể dâu,
Nhơn sanh cộng nghiệp khắp hoàn cầu;
Đời cùng, Tiên Phật lâm trần thế,
Thức tỉnh nhơn loài lánh họa sâu.
Bài:
       Họa sâu bởi mưu sâu sắp sẵn,
       Quả nặng vì nhân nặng trước gieo;
              Nữ lưu trong cảnh hiểm nghèo,
Linh đinh biển khổ lựa vèo vượt qua.
       Lỡ mang kiếp đào hoa hồng phấn,
       Trót làm người quần vận yếm mang;
              Nghiệp nhà vai gánh tay sang,
Hùng thư góp mặt tạo hàng tương lai.
       Dẫu trong cảnh lâu đài hào phú,
       Hay trong đời lam lũ nông thôn;
              Lo thân phải trọng linh hồn,
Linh hồn sáng suốt bảo tồn vị lai.
       Trước thế sự đọa đày tàn khốc,
       Giữa thời cơ chọn lọc sảy sàng;
              Gồm thâu các tiểu linh quang,
Qui căn Thánh thiện nhập tràng Thượng-Nguơn.
       Đời dầu trước bao cơn sóng gió,
       Cơ Đạo dầu mấy ngõ phân ly;
              An tâm giữ vẹn tu trì,
Tịnh lòng nhơn dục, huyền vi sẽ tường.

Hỡi chư hiền muội! Dựa vào nhục nhãn của người nhân thế đối với cơ Đạo hiện thời, dường như tuyệt vọng trong sự ngổn ngang trước thế thời điên đảo. Còn ai là người có Thánh tâm, hãy xem đó là những cơ hội tốt, những bài học quí giá, vì trước cơ chọn lọc phân biệt phàm Thánh, chỉ có những nguyên căn mới lưu tâm và đón tiếp thời cơ đó hầu tạo những gì tốt đẹp huy hoàng sáng lạng và hạnh phúc cho nhơn sanh trong buổi đời mai hậu. Theo luật tuần hoàn Tạo Hóa, buổi Hạ-Nguơn là buổi chọn lọc sảy sàng để tìm biết nguyên căn hầu tái tạo cõi dinh hoàn trở lại đời Thượng-Nguơn Thánh-Đức.
Chư hiền muội hãy vui vẻ và hãnh diện lên đi, vì đã trải qua mấy mươi năm đổi dời thế sự, biết bao nhiêu người hy sinh thân mạng vì chánh Đạo chánh nghĩa, mà cũng có vô số kẻ đã tử biệt vì luật đào thải cặn bã của bánh xe luân. Trong khi đó, chư hiền muội cũng trong xã hội ấy, trong những hoàn cảnh ấy, lại được bảo tồn nguyên vẹn cho đến ngày này, đó là một hãnh diện. Trong thời gian đó đã cởi mở mọi điều thắc mắc, phàm Thánh biện phân, đã góp công góp sức cùng với tâm trí vào mọi sinh hoạt của bổn phận làm người công dân trong một nước, đó là hai điều hãnh diện. Cũng trong thời gian đó, chư hiền muội đã vượt lên khỏi bức màn ngăn cách vì khác biệt Tôn Giáo, Đạo Giáo với phái chi. Mặc dầu đang hành Đạo trong khuôn khổ của một Giáo Hội, nhưng tâm tư đã cởi mở và đón chờ một ngày Tam Giáo đồng nguyên, vạn giáo nhứt lý, đó là ba điều hãnh diện. Cũng trong thời gian đó, chư hiền muội đã khéo sắp xếp gia nội, dang tay đón lấy sứ mạng cao cả, giúp thế độ đời, đó là bốn điều hãnh diện.
Còn một điều thứ năm nữa thì hoàn tất sứ mạng của người tu: đó là tánh mạng song tu.
Nếu tu tánh không tu mạng cũng không được. Nhược bằng tu mạng thiếu tu tánh cũng chẳng xong. Hãy cố gắng vươn lên để làm chủ bản tâm, tập rèn bản tánh, kềm chề lục dục, rào đón thất tình, học đòi theo gương các hàng Phật Tiên Thần Thánh. Có được những đức tánh các bậc đó mới có thể trở thành Thần Thánh Phật Tiên.
Ví như muốn được quả dưa phải gieo hột dưa, vun phân tưới nước cây dưa, chắc chắn một ngày nào đó sẽ hái được quả dưa. Nhược bằng đem gieo hột ớt hột cà, thì không mong gì hái được trái đào trái bưởi.
Hãy tu đi, tu cho thiệt, hành cho thiệt, nghĩ cho thiệt, nói cho thiệt, rồi sẽ đắc vị chắc thiệt.
Tu đâu cũng được, không lựa là tìm kiếm nơi nào. Sở dĩ trong Đại-Đạo có Tòa Thánh, Hội Thánh, Thánh Thất và Thánh Tịnh, là chỗ để lập cơ phổ giáo, lãnh đạo tinh thần, hội hợp trao đổi kinh nghiệm đạo lý. Nếu không có những lý do cần thiết đó thì những tòa nhà kia là những ngôi nhà trống, vô tri vô giác.
Ngày nay chư hiền muội đã là những tín đồ Đại-Đạo, đã ở gần một đơn vị Thánh Thất, Thánh Tịnh, đã có kinh điển đạo luật, đã có Thánh Giáo, Thánh Ngôn, thì hãy an lòng vững chí trở về cương vị đó mà tu đi. Đừng vì xem thấy hình tướng bên ngoài của sự phân ly rồi chạy đây chạy đó, tâm địa hoang mang, phí cả thì giờ quí báu, rồi không kịp. Đã có Giáo Hội lãnh đạo tinh thần, trên lại có Chí Tôn nhắc nhở, thật là đại phúc, còn phải tìm kiếm nơi nào? Nếu trái lại những điều đó, thì phải hoại một sớm một chiều.
Thuyền Đại-Đạo hiện nay chẳng khác chi con thuyền nan ở giữa đại dương, trong cơn bão tố. Nếu gặp lúc gió dồi sóng dập, thuyền lắc chinh chông, mà những người ngồi trong thuyền không bám chắc một chỗ, lại nhảy tới nhảy lui, nhào qua lộn lại, ắt là thuyền kia lật úp, cả đoàn người trong thuyền đều chết trong biển khơi bão tố!

Tiếp bài:
       Trên hoạn lộ tà dương ngả bóng,
       Dưới rèm mi lệ đọng chưa khô;
              Sống trong kiếp sống mơ hồ,
Mấy ai trăm tuổi ra vô chợ đời?
       Cố xoay sở vốn lời thì cũng,
       Dầu bôn ba khéo vụng chi là;
              Chợt nhìn mái tóc sương pha,
Bao nhiêu hạnh phúc, mấy là khổ đau.
       Dựng sự nghiệp lo trau sự nghiệp,
       Tạo cháu con ngại kiếp cháu con;
              Tâm tư đến lúc mỏi mòn,
Vô thường gõ cửa, hỏi còn, còn chi?
       Suốt một kiếp bù chì danh lợi,
       Trải mấy mươi lặn lội nhục vinh;
              Ra đi mình nặng một mình,
Trái oan mình gánh, tội tình mình mang.
       Ai Thánh-Nữ mấy ngàn năm trước,
       Ai Tiên-Nương mấy lượt năm qua;
              Cũng trong cái lớp đàn bà,
Tu thân hành Đạo thoát ra luân hồi.
       Hạ Nguơn được gặp thời ân xá,
       Mạt kiếp còn có ngả phục hưng;
              Nên lo mà cũng nên mừng,
Lo tu niệm để tránh đừng diệt vong.
       Sẽ đến lúc đại-đồng phán đoán,
       Và đến kỳ dựng bảng Long-Hoa;
              Thánh, Thần, Tiên, Phật, quỉ, ma,
Căn nào quả đó khôn qua luật Trời.
Thi:
Luật Trời mầu nhiệm lắm ai ơi!
Một kiếp vi nhơn quí một đời;
Linh tánh khôn ngoan hơn vạn vật,
Tu hành chắc thiệt sẽ thành Trời.
Trời với muôn loài một bổn nguyên,
Cũng trong linh tính, cũng tâm điền;
Linh quang một khối chia nhiều ức,
Người vật tương đồng với Phật Tiên.

Chư hiền muội đã gội nhuần ân điển Thầy Mẹ rất nhiều, nên mới được vẹn tròn công quả giữa thời đao binh chiến họa, đời đạo phân ly. Những lời Bần Nữ vừa phác họa xong, chư hiền muội khá học thuộc lòng để làm ngọn đèn soi đêm trên bước đường hành đạo.

Thi:
Chép đi rồi hãy học rành đi,
Mở lối đường tu có khó gì;
Một kiếp quả công muôn kiếp hưởng,
Lập đời Thánh-Đức để ra thi.
Hựu:
Ra thi cùng với các linh căn,
Giúp Phật Thánh Tiên mở đạo tràng;
Thức tỉnh nhân loài thời mạt kiếp,
Tròn xong sẽ trở lại Thiên-đàng.
Hựu:
Thiên-đàng hạ bút dạy trần gian,
Kíp kíp lo tu trổi bước đàng;
Từ giã tam ban chư đệ muội,
Lâng lâng trở lại chốn Tây phang.
Thăng.

Post Author: Ban Biên Tập

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *