Ngọn đuốc soi lòng


NGỌN ĐUỐC SOI LÒNG
 (Định Tường) Tuất thời 20 tháng 9 Đinh Mùi (23-10-1967)

THI:
Một cành sen trắng trổ thêm hoa,
Ngào ngạt nhờ xong mối Đạo nhà;
Chung sức gieo trồng cây hạnh đức,
Được về Tiên cảnh thoát trầm kha.

      BẠCH LIÊN TIÊN NƯƠNG, Tệ Tỷ chào chư Thiên mạng, chào chư liệt vị tam ban. Chị mừng các em nữ phái.
      Cũng nhờ sớm biết lo tu và nhục tử biết lập công bồi đức mà Tệ Tỷ được về ngôi xưa vị cũ, hằng vui cảnh thiên nhiên với hàng Tiên Nữ, sớm tiêu dao miền Bồng Đảo, chiều dạo cảnh chốn lâm tòng, ngàn năm muôn tuổi không già không bệnh, không chết, không sanh. Tuy nhiên, Tệ Tỷ cũng hằng theo gần gũi các Đấng Giáo Chủ để học hỏi tu luyện thêm hơn, để có đủ huyền vi diệu pháp giúp thế độ người.
      Được vâng lịnh báo đàn, nên Tệ Tỷ vội vã đôi lời nhắc nhở chị em cố gắng tu hành để sớm giải vòng oan khiên nghiệp chướng.
      Chư liệt vị và các em thành tâm tiếp điển Đức Quan Âm Bồ Tát giáng đàn, Tệ Tỷ xin chào chung, hẹn ngày tái ngộ, thăng…
     
Tiếp điển:


THI:
Tuy về cõi thượng chốn thanh vân,
Nghĩ lại mà thương kẻ thế trần;
Nghiệp chướng còn mang mang mểnh mãi.
Nên đành lẩn quẩn bánh xe luân.

      QUAN-ÂM BỒ-TÁT, vâng lệnh ĐỨC DIÊU TRÌ KIM MẪU, thừa hành sắc lệnh TÒA TAM GIÁO, Bần Đạo giáng đàn để mấy dòng đạo lý cho chư hiền muội gọi là khích lệ và ban khen công trình khó nhọc đeo đuổi Đạo Trời để tìm đường giải khổ. Miễn lễ đàn trung an tọa đẳng đẳng.
      Chư hiền muội! Phàm trần Phật cảnh tuy có cách nhau, nhưng với những lòng thành kính dạ hoài mong thì sự thông công hai miền cũng không phải cách. Hiện nay chỉ còn xa cách là bởi chư hiền muội còn mang nhục thể, nhục nhãn, nhục nhĩ cũng như phàm tâm, kèm theo đó, những bản ngã, những thất tình lục dục còn chế ngự rào đón bản tâm linh. Cho nên, kẻ Tiên người tục nhiều khi muốn giúp đỡ dìu dẫn nhau, phải gặp mọi điều cách trở.
      Cũng còn phúc đức trong Tam-Kỳ Phổ-Độ đã có phương tiện thông công là huyền cơ diệu bút, mà Bần Đạo và các Đấng Thiêng Liêng có nhiều dịp nhủ khuyên dạy bảo, dắt lối đưa đường cho chư hiền muội nương theo đó thức tỉnh tâm linh, tô bồi âm chất.


THI:
Bởi nhiều nghiệp chướng mãi đeo đai,
Bên bước tu hành lắm trở gay;
Con cái cửa nhà lo thiếu đủ,
Tạc thù đây đó bận liền tay.

HỰU:
Tay yếu chân mềm cố đảm đương,
Sao cho hạnh phúc chốn gia đường;
Còn đâu rỗi rãi lo Thiên Đạo,
Để kịp ngày kia dự thí trường.

HỰU:
Trường thi công quả chọn nhơn hiền,
Cho kẻ tu hành hữu huệ duyên;
Chẳng luận nữ nam Âu Mỹ Á,
Ai nhiều huệ phúc sẽ thành Tiên.

HỰU:
Tiên tục hai đường dẫu cách xa,
Có tâm thiện nguyện kế bên mà;
Dắt dìu cho thoát bao tai ách,
Phủi nợ hồng trần cõi giới ba.

THI:
Gíac ngộ tầm Tiên học Đạo mầu,
Đạo mầu nào phải cách xa đâu;
Xa đâu phải ở miền Tây Vức,
Tây Vức nơi tâm kẻ khẩn cầu.

THI BÀI:
Thương kẻ tục dãi dầu sớm tối,
Chốn hồng trần không lối thoát ra;
Thế gian những tưởng là nhà,
Lo xây kiên cố ở mà muôn năm.
Tình mẫu tử thậm thâm hoạn dưỡng,
Nghĩa phu thê hạnh hưởng trọn đời;
Vì chưng muốn sống yên nơi,
Trăm phương ngàn kế cho đời đẹp xinh.
Dựng sự nghiệp cho mình sự nghiệp,
Cho các con kế tiếp đời sau;
Trong khi thâu góp của vào,
Vô tình gây tạo biết bao lỗi lầm.
Người có nghĩa thì làm nghiệp thiện,
Xây cơ đồ tùy tiện tài năng;
Chớ không nỡ dạ làm xằng,
Cho thân dư dả cho bằng thế nhân.
Thà nghèo túng còn hơn trái đạo,
Thà đói no hoài bảo nghĩa nhân;
Mặc ai sớm Sở chiều Tần,
Mặc ai buôn tướng bán quân không màng.
Cũng có kẻ gây oan nghiệp chướng,
Miễn cho đời hạnh hưởng ấm no;
Bày ra mưu lược lắm trò,
Bất nhân phú túc của kho dẫy đầy.
Đâu có biết họa bay tai gởi,
Đâu có tường ác lợi ác vương;
Thế nên lừa đảo khôn lường,
Tới chừng gặp quỉ vô thường mới hay.
Đến chừng ấy trở tay không kịp,
Bởi vì chưng tạo nghiệp dẫy đầy;
Ác lai ác báo đến ngày,
Tội xưa ta tạo, ngày nay ta đền.
Bánh xe luân xuống lên chuyển tiếp,
Tử rồi sanh theo nghiệp theo duyên;
Quay trong cái bánh dây chuyền,
Bao giờ trả hết oan khiên mới rồi.
Sanh cõi tạm ai ơi khá hiểu,
Ráng mà tu tích thiểu thành đa;
Thế gian đâu phải thật nhà,
Cảnh Tiên mới thiệt Bửu Tòa Thiêng Liêng.
Phận làm mẹ tu hiền vui vẻ,
Làm gương cho con trẻ noi theo;
Đời rằng: bèo lại sanh bèo,
Ổi đâu trổ trái dưa leo bao giờ.
Con còn dại còn khờ trong trắng,
Tập tánh cho chúng đặng hiền lương;
Ban cho chúng nó tình thương,
Chọn người bạn tốt trên đường tiến thân.
Bà mẹ ấy tinh thần trụ cốt,
Là hiền thê rường cột gia trung;
Chồng xưa nổi tiếng anh hùng,
Cũng do hiền phụ đúc un tinh thần.
Xưa Mạnh Mẫu cầm chân Mạnh Tử,
Theo học đường trung thứ lễ nghi;
Ngày nay tiết nghĩa còn ghi,
Nho Tông Khổng Mạnh Đông Tây kính nhường.
Đó là tu cang thường gia đạo,
Đó là tu hoài bảo nghĩa nhân;
Đó là cơ bản tinh thần,
Đạo người làm vẹn ở tầng thứ ba.
Dày công quả bước qua Thiên Đạo,
Họa theo gương Tam Bảo Thánh Hiền;
Làm theo kinh sách chỉ truyền,
Hễ làm cho đúng thành Tiên mấy hồi.
Tu phải cố trau dồi tâm tánh,
Phải trước tiên quyết định tu chi;
Tụng kinh là để làm gì?
Ăn chay niệm Phật ích chi cho mình.
Không phải Phật thiếu kinh thường dụng,
Bảo chúng sanh đem tụng Phật nghe;
Tụng kinh như thể nói vè,
Nghĩa sâu không biết, lối lề không thông.
Chẳng khác nào nghe ong vò vẽ,
Tiếng nhỏ to thỏ thẻ vu vu;
Tụng nhiều mới gọi là tu,
Đọc nhiều cho Phật công phu mới nhiều.
Đó là tu theo chiều mê tín,
Biết bao giờ tâm Thánh mở mang;
Sách Kinh là đuốc rọi đàng,
Dạy đời học Đạo hành tàng thể nao.
Vì lẽ đó cùng nhau ráng hiểu,
Đọc Kinh coi Phật biểu làm chi;
Ráng làm ăn ở cho y,
Tánh tình cùng những hành vi Phật Trời.
Đọc Kinh rồi hiểu lời Phật dạy,
Thì chớ làm trái lại sách kinh,
Nếu khi mình đã thông minh,
Lão thông Đạo Pháp xem kinh làm gì?
Ăn chay để làm chi vậy hử?
Tập ăn chay để khử lòng trần;
Bao nhiêu ái ố tham sân,
Bao nhiêu thói xấu rửa lần cho thanh.
Ăn chay để tập tành nhân dõng,
Loài vật kia cũng sống như mình;
Lẽ nào đành đoạn sát sinh,
Rượu ngon thịt béo tiệc tùng sớm trưa.
Đó là lối muối dưa tụng niệm,
Tập tánh hiền cho tiệm-tiến lên;
Lòng thương nhân hậu làm nền,
Gợi đèn minh triết cho bền quang minh.
Còn cúng lạy niệm danh chư Phật,
Ở chùa chiền tịnh thất thường khi;
Tứ thời bái sám làm chi?
Niệm danh các Đấng làm gì nữa đây?
Có người niệm xin Thầy cùng Phật,
Cho Thánh Đường Tịnh Thất bình yên;
Đó đây trên dưới chùa chiền,
Đừng cho phá hoại giữ yên mãi hoài.
Cho gia đạo trong ngoài an bỉ,
Cho đàn con ứng thí thủ khoa;
Và cho lớn bé trẻ già,
Làm ăn thạnh mậu cửa nhà sum sê.
Tôi sẽ nguyện đem về cho Phật,
Hoa quả trà chồng chất đầy bàn;
Hương thơm trầm tốt trà nhang,
Rượu lê trà cúc bỉ bàng thiếu chi.
Xin chư Phật từ bi gia hộ,
Cho chồng tôi thi đỗ quan cao;
Để cầm vận mạng phong trào,
Đi đâu dân chúng chạy theo rần rần.
Đó là tu theo phần mê tín,
Phật Tiên đâu ưa nịnh ưa dua;
Mà đem lễ vật đến chùa,
Đặt điều kiện để bán mua Phật Trời.
Cúng lạy để nghỉ ngơi tâm trí,
Để tịnh lòng tịnh ý tịnh ngôn;
Khép mình dưới bệ Chí-Tôn,
Trau dồi tính nết luyện hồn tịnh thanh.
Cúng lạy để tâm lành phát hiện,
Nhìn Phật Tiên trên điện hiền hòa;
Khởi lòng bác ái vị tha,
Nhìn chung Thượng-Đế là cha linh hồn.
Nhìn lên trái càn khôn thường trụ,
Nhật nguyệt cùng tinh tú bao quanh:
Càn khôn vũ trụ vận hành,
Còn mình là một chúng sanh phàm trần.
Mình cũng có pháp thân nội ngoại,
Cũng như Trời là đại linh quang;
Trên thì Thiên Thượng Thánh Hoàng,
Dưới mình thiên hạ trần gian điển hình.
Trời thì có hành tinh nhật nguyệt,
Có âm dương hàn nhiệt nóng khô;
Con người là tiểu qui mô,
Cũng đều có bản hà đồ lạc thơ.
Đó là máy huyền cơ Tạo Vật,
Người với Trời thể chất song song;
Nếu mình bền chí gia công,
Tu thân luyện mạng cũng mong thành Trời.
Phải nhiều kiếp luân hồi tiến hóa,
Đi từ từ chỗ đọa đến thăng;
Con người là tiểu linh quang,
Từ trong khoáng sản ẩn tàng cỏ cây.
Đến cầm thú ngô ngây khờ dại,
Nhiều kiếp rồi biến cải linh hồn;
Tiến lên đến bậc vi nhơn,
Có luôn thất phách tam hồn qui nguyên.
Người tu được thành Tiên tác Phật,
Khổ công tu chẳng mất ai ơi;
Tu đi một vốn mười lời,
Nhà băng thượng giới Cha Trời dành cho.
Chớ đừng có bo bo ích kỷ;
Lo tóm thâu của quí để dành;
Một giờ lửa đạn chiến tranh,
Của nhà sự nghiệp tan tành còn chi.
Đó là nghĩa những khi cúng lạy,
Niệm Phật Tiên van vái Thánh Thần;
Phải tìm hiểu nghĩa chánh chân,
Mới bù công khó tu thân một đời.
Đêm Thu để ít lời đại khái,
Cho chị em nữ phái ghi lòng;
Gọi là tưởng thưởng cái công,
Đã nhiều năm tháng trọn lòng kỉnh tin.
Tu phải hiểu đức tin chánh tín,
Mỗi việc hành xét định minh quang;
Chớ nghe tiếng uyển tiếng đàn,
Yếu lòng non dạ tin càng mà nguy.
Đời còn lắm loạn ly khổ sở,
Đạo nơi nào cứ ở đó đi;
Đừng lòng chạy đó chạy đây,
Bị ma dẫn dắt lạc Thầy Chí Tôn.
Rồi phiền trách sao Ơn Trên chẳng,
Theo hộ trì cho được yên lành;
Mấy mươi năm đã tu hành,
Một giờ mềm yếu tan tành còn đâu.
Lời dặn dò ghi sâu gìn giữ,
Cho chị em phái nữ rán tu;
Tu không như phải người mù,
Ép thân ép xác dập đầu cầu ơn.
Lời dặn dò keo sơn gắn bó,
Nhắn nhủ nhau đây đó được tàng;
Ban ơn toàn thể trung đàn,
Ráng lo hành đạo, cảnh nhàn đây lui.
Thăng.

Post Author: Ban Biên Tập

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *