Thánh Ngôn dạy về Ngũ Giới Cấm



NGŨ GIỚI CẤM


    

A- NGŨ GIỚI CẤM TRONG TÂN LUẬT


     Chương IV, Điều thứ 21, Bộ Tân Luật Đạo Cao Đài quy định về Ngũ Giới Cấm như sau:     


     1- Nhứt Bất Sát Sanh:
     
      Là cấm: Là chẳng nên sát hại sanh vật.
    
     2- Nhì Bất Du Đạo:
     Là cấm:
    
Trộm cướp; lấy ngang, lường gạt của người,
     Hoặc mượn vay không trả, hoặc chứa đồ gian, hoặc lượm lấy của rơi,
     Hoặc sinh lòng tham của quấy để ý hại cho người, mà lợi cho mình, cờ bạc gian lận.
 
    
     3- Tam Bất Tà Dâm:
     Là cấm:
 
     Lấy vợ người, thả theo đàng điếm, xúi dục người làm loạn luân thường,
     Hoặc thấy sắc dậy lòng Tà,
     Hoặc lấy lời gieo tình hoa nguyệt,(Vợ chồng không gọi Tà dâm)
     

     4- Tứ Bất Tửu Nhục:
     Là cấm:
 
     Say mê rượu thịt, ăn uống vô độ, rối loạn tâm thần, làm cho náo động xóm làng,
     Hoặc ao ước rượu ngon, bụng mơ đồ mỹ vị.


    
5- Ngũ Bất Vọng Ngữ:
     Là cấm:
    
Xảo trá, láo xược, gạt người khoe mình, bày lỗi người, chuyện quấy nói phải, Chuyện phải thêu dệt ra quấy, nhạo báng chê bai, nói hành kẻ khác,
     Xúi giục người hờn giận, kiện thưa xa cách,
     Ăn nói lỗ mảng thô tục, chửi rủa người,
     Hủy báng Tôn Giáo,
     Nói
ra không giữ lời hứa.


B- THÁNH NGÔN DẠY VỀ NGŨ GIỚI CẤM 

(Trích Thánh Ngôn Hiệp Tuyển Q.2, 1964, trang 62-66)

     (Đàn Cơ năm Mậu Thìn -1928)
     
 THẦY, các con!

    
     BẤT SÁT SANH


     Thầy đã nói với các con rằng: khi chưa có chi trong Càn Khôn Thế Giới thì khí Hư Vô sanh ra có một Thầy và ngôi của Thầy là Thái Cực.
    
     Thầy phân Thái Cực ra Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi phân ra Tứ Tượng, Tứ Tượng biến Bát Quái, Bát Quái biến hóa vô cùng, mới lập ra Càn Khôn Thế Giới. Thầy lại phân tánh Thầy mà sanh ra vật là: vật chất, thảo mộc, côn trùng, thú cầm, gọi là chúng sanh.

    
     Các con đủ hiểu rằng:

     Chi chi hữu sanh cũng do bởi chơn linh Thầy mà ra, hễ có sống ắt có Thầy. Thầy là Cha của sự sống, vì vậy mà lòng háo sanh của Thầy không cùng tận. 
    
    
Cái sống của cả chúng sanh, Thầy phân phát khắp Càn Khôn Thế Giới, chẳng khác nào như một nhành hoa trong cội, nó phải đủ ngày giờ Thầy nhứt định mới trổ bông và sanh trái đặng trồng nữa, biến hóa ra thêm; nếu như ai bẻ hoa ấy nửa chừng thì là sát một kiếp sanh không cho biến hóa. 
  
     Mỗi mạng sống đều hữu căn hữu kiếp, dầu Nguyên sanh hay Hóa sanh cũng vậy, đến thế nầy lâu mau đều định trước, nếu ai giết mạng sống, đều chịu quả báo không sai; biết đâu là cái kiếp sanh ấy chẳng phải là Tiên, Phật bị đọa luân hồi mà ra đến đổi ấy.


    
     Cái mạng sống là Thầy, mà giết Thầy thì không phải dễ, các con gắng dạy nhơn sanh điều ấy.


     THĂNG
         

(Đàn Cơ năm Mậu Thìn -1928)

THẦY, Các con!
    
 

     BẤT DU ĐẠO

     Ôi! Thầy sanh các con thì phải yêu trọng các con chẳng cùng, mà Thầy cho các con đến Thế giới nầy với một thánh thể thiêng liêng, y như hình ảnh của Thầy, không ăn mà sống, không mặc mà lành, các con lại không chịu, nghe điều cám dỗ mê luyến hồng trần, ăn cho phải bị đọa, dâm cho phải bị đày, nên chịu nạn áo cơm, dục quyền cầu lợi.
    
    
LỢI, Thầy cũng đã dành cho các con chung hưởng cùng nhau mà cũng vì tham, đứa chứa nhiều, đứa chịu đói. QUYỀN, Thầy cũng ban cho các con in như Thầy đã ban cho chư Thần, Thánh, Tiên, Phật, hầu cho đủ thế kềm thúc lấy nhau đặng giữ vẹn thánh chất yêu sanh của Thầy, mà quyền ấy trở nên một cơ thể buộc trói nhơn sanh trong vòng tôi mọi.
     
      Ôi! thảm thay! Cái thất vọng của Thầy nên ghê gớm, các con có hiểu vì sao mà cả nhơn sanh gian tham chăng?
    
    
Thì cũng muốn cho nhiều sanh mạng chịu phục dưới quyền thế lợi lộc đó, vậy sự yếu trọng của con người là nạn cơm áo, nắm chặt quyền phân phát cơm áo, thì chưa ai đã chịu thọ sanh nơi thế nầy lánh khỏi.  
  
     Muốn cho đặng quyền hành ấy thì làm thế nào?
    
    
Dùng hết mưu chước quỉ quyệt, thâu đoạt cho đặng lợi lộc quyền thế cho nhiều, vì vậy mà đời trở nên trường hỗn độn, tranh tranh, đấu đấu, giựt giựt, giành giành, gây nên mối loạn, nhơn loại nghịch lẫn nhau, giúp cho phép tà quyền mạnh hơn, yếu thiệt, mất phép công bình thiêng liêng tạo hóa; cái trường thảm khổ của thế gian cũng do nơi đó mà ra.


    
Vậy gian tham đã thâm nhập vào lòng, thì lòng hết đạo đức.
    
     Tham gian nhập vào nhà, thì nhà không chánh giáo.
    
     Tham gian đã nhập vào nước, thì nước hết chơn trị.

    
     Tham gian đã lộng toàn thế giới, thì thế giới hết Thánh Thần.
    

    
Thầy không nói sự gian tham có thể giục các con lỗi Đạo cùng Thầy mà bị lắm điều tội lỗi. Ấy là gian tham là trọng tội.

    
     THĂNG

   

    (Đàn Cơ năm Mậu Thìn -1928)
BẤT TÀ DÂM

          VÌ SAO TỘI “TÀ DÂM” LÀ TRỌNG TỘI?

     Phàm xác thân con người tuy mắt phàm coi thân mình như một, chớ kỳ trung nơi bổn thân vốn một khối chất chứa vàn vàn, muôn muôn, sanh vật.

     Những sanh vật ấy cấu kết nhau thành khối vật chất có tánh linh, vì vật chất nuôi nấng nó cũng đều là sanh vật, tỷ như: rau, cỏ, cây, trái, lúa, gạo, mọi lương vật đều cũng có chất sanh.
    
     Nếu không có chất sanh, thì thế nào tươi tắn đặng mà chứa sự sống, như nó khô rũ thì là nó chết, mà các con nào ăn vật khô héo bao giờ. Còn như nhờ lửa mà nấu thì là phương pháp tẩy trược đó thôi, chớ sanh vật bị nấu chưa hề phải chết.
    
    
Các vật thực vào tỳ vị lại biến ra khí, khí mới biến ra huyết, chẳng cần nói, các con cũng biết cái chơn linh khí huyết là thế nào? Nó có thể huờn ra nhơn hình mới có sanh sanh, tử tử, của kiếp nhơn loại. Vì vậy mà một giọt máu là một khối chơn linh, như các con dâm quá độ, thì sát mạng chơn linh ấy. Khi các con thoát xác, thì nó đến tại Nghiệt Cảnh Đài mà kiện các con, các con chẳng hề chối tội đặng. Phải giữ gìn giới cấm ấy cho lắm.

     THĂNG

          (Đàn Cơ năm Bính Dần – 18-1-1927)

BẤT ẨM TỬU

    

     VÌ SAO PHẢI “GIÁI TỬU”? 

           
Thầy đã dạy rằng: thân thể con người là một khối chơn linh cấu kết, những chơn linh ấy là đều hằng sống, phải hiểu rằng: ngũ tạng, lục phủ, cũng là khối sinh vật mà thành ra, nhưng phận sự chúng nó làm, thảng hiểu biết hay là không hiểu biết, đều do nơi mạng lịnh Thầy đã phán dạy.
    
     Vậy Thầy lấy hình chất xác phàm các con mà giảng dạy. Trước Thầy nói vì cớ nào rượu làm hại cho thân thể con người về phần xác.
    
    
Hình chất con người vẫn là thú, phải ăn uống mới nuôi sự sống, như rượu vào tỳ vị, nó chạy vào ngũ tạng lục phủ hết, thì trái tim con người chẳng khác nào như cái máy chánh để trữ sự sống, cũng phải bị thâm nhập vào làm cho sự lao động quá chừng đỗi thiên nhiên đã định, thối thúc huyết mạch phải vận động một cách vô chừng, mà làm cho sanh khí nơi phổi chẳng đủ ngày giờ nhuận huyết tinh sanh cho đặng, trược huyết ấy thối lại cùng trong thân thể, để vật chất ô trược vào trong sanh vật, mỗi khối ăn nhằm phải bịnh, một ngày thêm một chút, hết cường tráng, cốt tủy lần lần phải chết, thì thân thể các con phải bị chết theo. 
   
     Nhiều kẻ phải bị chết nửa thân mình vì rượu, nên ra đến đỗi. 

     Thầy dạy về cái hại của phần hồn các con. 
    
     Thầy nói cái chơn linh là nhị xác thân các con, là khí chất (le sperme), nó bao bọc thân thể các con như khuôn bọc vậy, nơi trung tim của nó là óc, nơi cửa xuất nhập của nó là mỏ ác, gọi tiếng chữ là Vi Hộ, nơi ấy Hộ Pháp hằng đứng mà gìn giữ chơn linh các con.
    
     Khi luyện thành Đạo đặng hiệp một với khí, rồi mới đưa thấu đến chơn thần, hiệp một mà siêu phàm nhập thánh.


    
Vậy thì óc là nguồn cội của khí, mà óc cũng bị huyết vận động vô chừng, làm cho đến đỗi loạn tánh đi, thì chơn thần thế nào đặng an tịnh điều khiển, thân thể phải ra ngây dại, trở lại chất thú hình, mất phẩm nhơn loại rồi, còn mong chi đặng phẩm Thần, Thánh, Tiên, Phật.  
    
    
Lại nữa buổi loạn thần ấy để cửa trống cho tà mị xung đột vào, giục các con làm việc tội tình mà phải chịu phận luân hồi muôn kiếp. 
   
     Vậy Thầy cấm các con uống rượu, nghe à!

     THĂNG

     

(Đàn Cơ năm Mậu Thìn -1928)
    
    
BẤT VỌNG NGỮ
    
     TẠI SAO CẤM “VỌNG NGỮ”

    
     Thầy đã nói rằng nơi thân phàm các con, mỗi đứa Thầy đều cho một chơn linh gìn giữ cái chơn mạng sanh tồn.
     

     Thầy tưởng chẳng cần nói, các con cũng hiểu rõ rằng: đấng chơn linh ấy vốn vô tư, mà lại đặng phép giao thông cùng cả chư Thần, Thánh, Tiên, Phật và các đấng trọn lành nơi Ngọc Hư Cung, nhứt nhứt điều lành và việc dữ đều ghi chép không sai, đặng dâng cho Tòa phán xét, bởi vậy nên một mảy không qua, dữ lành đều có trả; lại nữa, các chơn linh ấy, tánh Thánh nơi mình đã chẳng phải giữ gìn các con mà thôi, mà con dạy dỗ các con, thường nghe đời gọi là “lộn lương tâm” là đó.    

     Bởi vậy Chư Hiền, chư Thánh Nho nói rằng: “Khi nhơn tức khi tâm”, “Hoạch tội ư thiên, vô sở đảo dã”.
    
    
Như các con nói dối, trước chưa dối với người, thì các con đã nói dối với lương tâm, tức là chơn linh.     

    
Thầy đã nói chơn linh ấy đem nạp vào Tòa phán xét từ lời nói của các con, dầu những lời nói ấy không thiệt hành mặc dầu, chớ tội hình cũng đồng một thể.

     Nơi Tòa phán xét, chẳng một lời nói vô ích mà bỏ, nên Thầy dạy các con phải cẩn ngôn, cẩn hạnh, thà là các con làm tội mà chịu tội cho đành, hơn là các con nói tội mà phải mang trọng hình đồng thể.  
  
     Các con khá nhớ!    

     THĂNG.

Post Author: Ban Biên Tập

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *