Văn Ngôn của quẻ Bát Thuần Khôn

VĂN NGÔN CỦA QUẺ BÁT THUẦN KHÔN
BÀI VĂN VẦN
(Minh Lý Thánh Hội, Đức Thánh Trần Hưng Đạo, 16 – 04 – 1966)
Đạo vốn hư vô chẳng bóng hình,
Bao la man mác gốc sinh sinh;
Sắc, không ẩn hiện, cơ mầu nhiệm,
Biến hóa vận hành, thể lặng thinh.
Phát xuất muôn loài, ngôi Thái cực,
Qui nguyên vạn pháp, cửa Trung Huỳnh;
Kiền khôn tánh mạng, phương tu học,
Nhu kiện, phát hoàn chứng diệu linh.
HỰU,
BÀI
Diệu linh ở chỗ cơ vi,
Phương tu chiếc khảm, điền li rất mầu.
Tánh mạng vốn là đầu muôn sự,
Chết sống quyền nắm giữ do ta;
Trời đất qua, Đạo không qua,
Như nhiên một khí Thái hòa vững yên.
Khuyên ai nấy cố kiên ráng hiểu,
Sớm chiều lo phản chiếu hồi quang;
Lập thân, tu học vững vàng,
Giới qui, công cụ phá màn vô minh.
Bát chánh đạo sửa mình bữa bữa,
Tam chướng duyên gội rửa cho thường;
Thoát ngoài muôn sự vấn vương,
Hành trì lục độ, cậy nương pháp quyền.
Muốn chóng nên Thánh, Hiền, Tiên, Phật,
Lo đắp bồi âm chất quả công;
Oai nghi, hạnh phúc vun trồng,
Kiền Khôn hai quẻ, nằm lòng biện minh.
Khôn địa đạo, tánh tình nhu nhuận,
Tác dụng hay chuyển động vận hành;
Giúp cho muôn vật hóa sanh,
Chở che các giống tốt lành, ổn yên.
Cũng cương kiện như Kiền mạnh mẽ,
Thái độ hay lặng lẽ, mực khuông;
Phú hình, định chất là vuông,
Đức nhu, tánh thuận, luôn luôn tùy thời.
Chủ tâm là lợi ích chung,
Chính bền một mực, thủ trung đắc thường.
Khôn âm giúp kiền dương tận lực,
Trong lưỡng gian, bao bọc chứa nuôi;
Là công Tạo hóa tốt tươi,
Huy hoàng, rực rỡ, đạo đời hanh thông.
Khôn là thuận, thuận tùng thiên lý,
Đức kiền nguyên tạo thỉ, khai sanh;
Khôn nguyên thừa tiếp hoàn thành,
Theo Trời hoằng hóa, đại hành đạo Khôn.

Hào sơ lục: Văn ngôn răn chi,
Lý sương, kiên băng chí, ngăn ngừa.
Làm lành, hưởng phước có  thừa,
Về sau, con cháu móc mưa gội nhờ.
Nếu gây dữ, đừng mơ yên ổn,
Rồi cháu con xáo trộn, khổ hình;
Do đầu một niệm vô mình,
Dần dà đến họa tày đình, chát chua.
Con giết cha, giết vua nghê gớm,
Có phải đâu một sớm, một chiều;
Ngấm ngầm kể đã  bao nhiêu,
Trở nên tai vạ càng nhiều, càng to.
Lúc măng mụn, không lo trừ khử,
Lòng tà tây, chẳng giữ ngừa ngăn;
Để chi sương trở thành băng,
Thôi rồi, chừng đó than rằng ích chi!
Cẩn thận chỗ cơ vi manh động,
Ngăn ngừa lòng dục vọng, thức thần;
Khi đầu một đứa tiểu nhơn,
Kéo lôi cả đám, diệt lần sáu dương.
Hào lục nhị:Trực, phương, trung, chính,
Thuận thừa thiên, đắc lịnh đương quyền;
Nghiêm khoan, đạo lý hoàn tuyền,
Đáng tài quân tử nắm giềng thời Khôn.
Trên tương ứng ngôi tôn lục ngũ,
Đức kính cung, trì thủ bên trong;
Ngoài đem đạo nghĩa ngăn phòng,
Nết vuông, dạ thẳng tư phong mỹ miều.
Kính nghĩa lập, dưới yêu, trên chuộng,
Đức bất cô, ơn xuống vạn linh;
Hành tất thuận, trị tất minh,
Bốn bề trông cậy vào mình công tâm.
Trực, phương, đại, đạo thâm đức lập,
Không đợi cần học tập khó khăn;
Sở hành tiện lợi muôn phần,
Còn gì mà phải phân vân nghi ngờ.
Hào lục tam: tùy cơ ứng biến,
Âm nhờ dương, uyển chuyển càng hay;
Bên trong, văn vẽ thực tài,
Mà không bộc lộ ra ngoài kiêu căng.
Giúp việc nước, siêng năng tận tụy,
Tất khả năng, nào nghĩ đến công;
Tôi ngay , thờ chúa một lòng.
Gái ngoan tiết hạnh, thờ chồng, nuôi con.
Phận làm vợ, xử tròn nhu thuận,
Đạo làm tôi, dốc tận trung trinh;
Suy ra chữ nghĩa, chữ tình,
Làm cho xã hội, gia đình an vui.
Địa đạo nhiệm, thay Trời hoàn tất,
Vợ thay chồng, duy nhất gia phong;
Tôi thay chúa, gánh non sông,
Chung qui, rực rỡ, đại đồng, âu ca.
Lục tứ lẽ đáng ra được chánh,
Nhưng âm nhu cực thạnh bất thường;
Luôn luôn, âm phải nhờ dương,
Âm dương tương đắc, nhu cương tương thành.
Mà Trời đất vận hành biến hóa,
Thảo mộc phồn, xướng họa đồng tề;
Dưới trên, đâu đấy đề huề,
Tam tài đạo lớn, qui về ngôi Trung.
Nếu cách tuyệt, thì không sanh hóa,
Mà trở thành tai họa chẳng vừa;
Giữa nhau, gian ác, đảo lừa,
Năm hành chẳng thuận, bốn mùa chẳng thông.
Có tiểu nhơn mà không quân tử,
Xã hội ròng phe nữ được không?
Hay như ngũ bá, thất hùng,
Xuân thu loạn lạc, trùng trùng gươm đao.
Lúc thiên địa bất giao, đại họa,
Kẻ hiền nhơn tại hạ lánh mình;
Nhớ câu “thủ khẩu như bình”,
Thắt kín miệng túi, nhục vinh ngoài vòng.
Hào lục ngũ  “huỳnh trung thông lý”,
Quân tử phùng thời, vị trùng hưng;
Ta, người, Trời, đất tương ưng,
Gặp cơ hội mới ở chưng được lòng.
Được am hiểu tinh thông đạo lý,
Được biết nơi Mồ Kỷ chi môn;
Được cư Hoàng Cực, ngôi tôn,
Được tâm Thiên địa, hồn hồn phục sơ.
Được Chánh Pháp nương nhờ còn mãi,
Được chấp Trung, không lại, không qua;
Được nơi muôn vật phát ra,
Được cùng vạn pháp, tam gia trở về.
Mà thiệt chứng nhứt tề bình đẳng,
Xét có gì, mà đặng mà không;
Bản lai vốn sẳn ở lòng,
Khuất che vì bởi bụi hồng vô minh.
Ở ngôi trên, ví mình bậc hạ,
Nào khác chi biển cả, rộng sâu;
Trăm sông, nghìn rạch đâu đâu,
Cũng dồn về hưởng chung nhau thanh bình.
Trong ôm ấp, đức lành chương mỹ,
Hiện ngoài thân, thùy mị, siêng cần;
Vì Trời, vì đất, vì dân,
Thuấn Nghiêu sự nghiệp, thắm nhuần khắp nơi.
Thượng lục bước vào đời gió bụi,
Cậy nhơn tâm mê muội làm ngoan;
Diễn nên tấn kịch đủ màn,
Ưu bi, khổ não, lầm than trăm chiều.
Gọi đấu tranh là điều căn bản,
Lấy trị mưu giục loạn làm hơn;
Cốt sao gây rộng căm hờn,
Thiết gì đạo đức, nghĩa nhơn móng nền.
Âm và dương hai bên cân đích,
Không nhượng nhau, xung kích tranh cường;
Hiềm vì âm vốn vô dương,
Xưng long, có ý không nhường nhịn nhau.
Ngặt chưa thoát âm hào, âm thể,
Mà có câu: huyết lệ tràn khan;
Ôi thôi! Tạp cảnh huyền hoàng,
Đất Trời đảo lộn, đa đoan hãi hùng.

Post Author: Ban Biên Tập

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *